Dương Tiểu Hoa vốn là một công nhân xây dựng, ngày nào cũng đổ mồ hôi như mưa trên công trường nhưng đồng lương thì lại rất ít ỏi. Tuy nhiên, chỉ trong vòng ba năm, anh đã viết lại cuộc đời mình, mỗi ngày đều mặc âu phục, phát tài to, trở thành tỷ phú. Anh từ một công nhân bình thường chuyển qua làm một nhân viên cố vấn bất động sản, cung cấp dịch vụ mới, từ đó sự nghiệp cũng khởi sắc.
1 triệu 700 ngàn định mệnh
Dương Tiểu Hoa sinh ra tại thị trấn Giới Bài, Hành Dương, Hồ Nam, Trung Quốc. Năm 1996, cha anh nghỉ hưu, do chỉ học hết cấp 2 nên anh vào làm phụ hồ cho một công ty xây dựng trong huyện. Chẳng lẽ anh phải trộn xi măng hết quãng đời còn lại hay sao? Dương Tiểu Hoa không cam lòng nên đã bí mật đăng ký theo học chuyên ngành kiến trúc dân dụng tại đại học Hengyang Radio & TV, với hy vọng lấy được chứng chỉ thi công viên và trở thành một kỹ thuật viên ăn mặc sạch sẽ.
Sau đó, công ty gặp khủng hoảng tài chính, nợ lương liên tiếp 8 tháng, Dương Tiểu Hoa không chỉ không trả được học phí mà đến tết năm 1999. Vào ngày mùng tám tháng giêng âm lịch năm đó, Dương Tiểu Hoa gia nhập một đội xây dựng ở Đông Hoản, làm thợ xây trong một tòa nhà lớn ở khu Đông Thành.
Nhưng vừa làm thì Dương Tiểu Hoa liền hối hận. Do trên công trường áp dụng công nghệ mới, một thợ phụ ở thị trấn như Dương Tiểu Hoa vốn chỉ là ếch ngồi đáy giếng thì làm sao mà làm được. Vì thế tiến độ công việc của anh ấy luôn chậm trễ. Do đó Dương Tiểu Hoa đã bị chuyển sang làm công nhân chấm công, lương tháng chỉ kiếm được 800 đến 900 ngàn, đủ ăn mà không có dư.
Là trụ cột trong gia đình, Dương Tiểu Hoa đã cố gắng gồng mình đảm nhiệm chức vụ công nhân tổng hợp, xới bùn, xúc xi măng, lao vào làm mọi công việc bẩn thỉu nhất, cố gắng kiếm thêm được xu nào thì hay xu nấy.
Vào một buổi trưa tháng 8 năm 1999, Dương Tiểu Hoa đang nghỉ ngơi trong phòng bảo vệ của công trường thì thấy một cặp vợ chồng trẻ đến gần, muốn mời một người thợ đến tu sửa căn nhà. Người đàn ông cười đưa cho Dương Tiểu Hoa một điếu thuốc: “Tôi họ Vương, tôi mua nhà ở khu này. Việc thì không có gì nhiều, tầm 1 tiếng đồng hồ là có thể làm xong rồi.”
Hóa ra đó là một ngôi nhà mới được sửa sang lại. ông Vương nói: “Thực ra mời cậu đến không phải là để tu sửa cái gì. Hồi sáng, chúng tôi đã xem trúng ngôi nhà này. Về tổng thể hình thức và phương hướng đều không có vấn đề, chỉ là chúng tôi không chắc về chất lượng của căn nhà mà thôi. Cậu là thợ công trình, chúng tôi muốn thuê cậu làm cố vấn, kiểm tra ngôi nhà này giúp chúng tôi.”
Đối với một người thợ phụ như Dương Tiểu Hoa thì việc “xem nhà” quả thật là một miếng thịt béo bở dễ nuốt.
Dương Tiểu Hoa đi một vòng quanh nhà rồi nói: “Quan trọng là phải kiểm tra cửa sổ, sàn nhà, trần nhà, nhà bếp và nhà vệ sinh. Phải vừa nghe vừa nhìn, xem có tiếng ồn bất thường khi đóng mở cửa sổ không; nước xả trong bồn cầu có êm không và có tiếng rò rỉ nước trong bồn xả không; sàn nhà, trần nhà và vách tường có chỗ nào nước đọng, nghiêng lệch, cong hay gợn sóng không, v.v..
Nghe xong, hai vợ chồng mua nhà lập tức bị thuyết phục. Sau khi Dương Tiểu Hoa tỉ mỉ kiểm tra những thứ trên xong thì thời gian đúng là tầm 1 tiếng, anh gật đầu khẳng định: “Không có vấn đề gì đâu. Hai người cứ yên tâm.”
Ông Vương cười nói: “Vậy là tôi yên tâm rồi. Anh đúng là chuyên nghiệp thật.” Nói xong, ông ta lấy tiền ra đưa cho Dương Tiểu Hoa: “Đây! 1 triệu 700, phí cố vấn của cậu!”
Bản thân làm việc trên công trường một tháng cũng không kiếm được số tiền nhiều như này! Dương Tiểu Hoa không dám cầm lấy, lập tức xua tay. Ông Vương cười: “Đây là số tiền cậu đáng được nhận! Mua nhà hơn chục tỷ, nếu có vấn đề về chất lượng thì thật không đáng. Tôi chỉ tốn có gần 2 triệu là đã có thể yên tâm, như vậy đã là quá rẻ rồi.”
Đi cùng người ta xem nhà mà cũng có thể kiếm được tiền, quả thực là vượt xa dự tính của Dương Tiểu Hoa! Một cơ hội tình cờ trở thành điểm khởi đầu thay đổi số phận của Dương Tiểu Hoa.
Ngày tháng sau đó ở công trường vẫn diễn ra như thường lệ, nhưng Dương Tiểu Hoa không ngờ là một tuần sau, ông Vương lại đến còn dẫn theo đồng nghiệp đi xem nhà, ông ta vẫn nhờ Dương Tiểu Hoa làm cố vấn viên. Sau khi xem nhà xong, ông Vương khuyên Dương Tiểu Hoa: “Chi bằng cậu hãy nghỉ việc ở công trường đi, sắm một chiếc điện thoại, chuyển qua làm cố vấn kiểm tra nhà cửa chuyện nghiệp đi!”
Công việc này thời đó vốn chẳng có ai làm, là một công việc không có trong từ điển. Đi một con đường mới, lại còn là người tiên phong, khiến cho Dương Tiểu Hoa không biết phải làm sao, làm sao mà người khác có thể tin tưởng vào anh được?
Ông Vương nhìn sắc mặt Dương Tiểu hoa đang lộ vẻ nghi ngờ rồi lại cười: “Tôi kể cậu nghe một câu chuyện, một thanh niên nghèo ở Pháp, sau mười năm làm việc chăm chỉ, cuối cùng đã trở thành ông trùm truyền thông và trở thành một trong 50 người giàu nhất nước Pháp. Năm 1998, khi ông mất, đăng di chúc trên tờ báo địa phương rằng: Tôi cũng là người nghèo, ai biết ‘người nghèo thiếu gì nhất’ thì sẽ được thưởng 1 triệu Franc. Gần 20.000 người đã đổ xô gửi câu trả lời, các câu trả lời đều rất đa dạng. Hầu hết mọi người đều cho rằng thứ mà người nghèo thiếu nhất là tiền. Những người khác cho rằng thứ mà người nghèo thiếu nhất là cơ hội, kỹ năng, v.v.. Nhưng không ai trả lời đúng. Một năm sau, luật sư của ông đã công khai câu trả lời. Điều mà người nghèo thiếu nhất là tham vọng trở nên giàu có!”
Dương Tiểu Hoa sửng sốt.
Sau đó, Dương Tiểu Hoa đã dùng số tiền tiết kiệm ít ỏi của mình, cắn răng mua một chiếc điện thoại cũ, lại tiêu thêm gần 600 ngàn đồng để in 20 bộ danh thiếp, sau đó anh ấy còn xin nghỉ phép 1 tuần ở công trường để bắt đầu làm thử nghề mới.
Sau một tuần, Dương Tiểu Hoa đã phát gần 1.000 tấm danh thiếp, nhưng vẫn không nhận được một mối làm ăn nào.
Để khiến khách hàng tin tưởng mình hơn, Dương Tiểu Hoa bắt đầu vừa học vừa làm. Sau gần nửa năm học, tháng 9 năm 2000, Dương Tiểu Hoa đã đạt chứng chỉ tốt nghiệp xây dựng dân dụng chuyên nghiệp, đồng thời, Dương Tiểu Hoa cũng đã được đội xây dựng đánh giá cao, tin tưởng thăng chức thành trưởng dự án, nhưng Dương Tiểu Hoa đã dứt khoát từ chức để trở thành nhân viên kiểm tra nhà toàn thời gian.
Tháng 9 năm 2000, nhờ vào kỹ năng chuyên nghiệp, anh tìm được lượng khách hàng đầu tiên ở một khu bất động sản mới. Tháng 5 năm 2001, Dương Tiểu Hoa đã kiểm tra hơn 50 ngôi nhà trong khu bất động sản này. Do sự can thiệp của Dương Tiểu Hoa, hàng chục chủ nhà đã trả nhà, đồng thời dẫn đến “đợt thay máu lớn” trong cấp quản lý của công ty bất động sản đó, gây chấn động ngành bất động sản ở Đông Quan lúc bấy giờ.
Lần này, Dương Tiểu Hoa đã kiếm được hơn 300 triệu và trở nên nổi tiếng, đồng thời khiến cụm từ “nhân viên kiểm tra nhà” trở thành chủ đề nóng trên khắp ngõ ngách, dần dần công chúng cũng chấp nhận quan điểm “mua nhà phải có chuyên gia kiểm tra”. Công việc càng lúc càng nhiều, Dương Tiểu Hoa liền thuê thêm nhân viên bán thời gian. Đến tháng 5 năm 2002, Dương Tiểu Hoa đã có tới 50 nhân viên.
https://babfx.com/khoi-nghiep-voi-17-trieu-dong-anh-cong-nhan-xay-dung-lam-dung-mot-viec-sau-3-nam-tro-thanh-trieu-phu-20220621011050711.chn
Để lại một phản hồi