Trận động đất khiến căn hộ ở tầng 4 mà gia đình Um Kanan đang ở tại Jableh, Syria, đổ sập. Hầu hết hàng xóm của Kanan thiệt mạng, trong khi gia đình cô không bị thương và họ còn giữ được chiếc túi đựng kỷ niệm quý giá.
“Tôi thấy hơi chóng mặt như bị người khác lay, tôi đứng lên chạy tới phòng bọn trẻ. Tôi gọi các con, dù bình thường chúng rất lề mề nhưng hôm đó các cháu dậy ngay”, cô nói.
“Tôi bảo ‘nhanh lên, đang động đất’. Con gái lớn của tôi chạy ra hành lang nhưng tôi ngăn lại, bế con trai và ôm đứa út vào phòng ngủ. Giữa giường và tủ quần áo có khoảng trống, tôi bảo hai con lớn chui vào đó. Mọi chuyện như thể tôi đã đoán trước cảnh tượng này. Tôi không hề hoảng sợ, không sợ hãi, hoàn toàn tự tin”.
Um Kanan và con út náu mình trong khoảng trống tủ quần áo rộng chưa đầy một mét, trong khi hai con lớn của cô co ro trong góc giữa tủ quần áo và giường, dùng gối che người khi tòa nhà sập xuống.
“Tôi tự nhủ, ‘Có phải không” Phải chăng tòa nhà đã sập? Có phải mình đang mơ không?’ Tôi cố cử động nhưng không thể”, cô nhớ lại. “Bọn trẻ và tôi, nhờ phép màu nào đó, sống sót nhờ không gian nhỏ mà tôi đã bỏ trống này”.
Trước khi động đất xảy ra, Um Kanan đã cảm thấy bồn chồn không yên. Cô nhét giấy tờ của gia đình, thẻ căn cước, đăng ký kết hôn, album ảnh vào một chiếc túi và cất nó vào trong tủ.
“Tủ quần áo có hai ngăn, phía trên tôi để quần áo còn bên dưới tôi thường để túi. Nhưng vào hôm đó, tôi đã để chiếc túi chứa giấy tờ và vali gọn về bên phải, để trống ở giữa. Khoảng trống rộng khoảng một mét này là nơi chúng tôi trú ẩn. Dường như nhờ sự can thiệp của thần thánh, tôi đã để trống khoảng ở giữa, giống như Thượng đế đã nhắc tôi không đặt bất cứ thứ gì vào không gian đó”, Kanan nói thêm.
Chồng cô, sĩ quan quân đội, cũng sống sót. Anh không ở nhà khi trận động đất mạnh 7,8 độ xảy ra, giết chết hơn 5.000 người ở Syria và hơn 35.000 người ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Mặc dù sống sót, người mẹ và ba con vẫn mắc kẹt trong đống đổ nát. Họ kêu cứu và được lực lượng cứu hộ đưa ra ngoài. “Họ bỏ phần mái nhà chắn trên tủ quần áo, kéo được hai đứa lớn ra ngoài, sau đó là tôi và đứa út. Tôi cầm theo cái túi chứa giấy tờ”, cô kể lại. Ngôi nhà của họ giờ chỉ là đống bê tông vụn, đồ đạc bị nghiền nát. Họ đang ở nhờ nhà họ hàng.
“Chúng tôi đã sống ở đó được 8 năm và tôi chưa từng nghĩ tới việc chuẩn bị đồ đạc như thế này”, cô nói, cố kìm nước mắt khi giở cuốn album ảnh.
Nhớ lại khoảnh khắc bước ra từ đống đổ nát, tay xách chiếc túi, Kanan cảm thấy mình đã chiến thắng. “Tôi rất vui vì tất cả thoát ra ngoài an toàn. Tôi còn đem theo được kỷ niệm nữa”, cô nói.
Hồng Hạnh (Theo Reuters)
Để lại một phản hồi