Mã Vân (Jack Ma) và tôi quen biết nhau thời đại học, và chúng tôi đã đăng ký kết hôn sau khi tốt nghiệp. Mã Vân không phải là mỹ nam, điều tôi thích ở anh ấy là anh ấy có thể làm được nhiều việc mà các mỹ nam không làm được!
Mã Vân mở góc học tập tiếng Anh (english corner) đầu tiên ở Hàng Châu, làm hướng dẫn viên du lịch cho du khách nước ngoài để kiếm ngoại tệ, tham gia giảng dạy bán thời gian ở nhiều lớp học, đồng thời trở thành một trong 10 người giáo viên trẻ xuất sắc nhất Hàng Châu.Tuy nhiên, sau khi kết hôn, tôi đã rơi vào tình trạng hoang mang trong một thời gian dài, vì những tình huống bất ngờ mà anh ấy liên tục tạo ra.
1. Những ngày đầu khởi nghiệp
Anh ấy đột ngột từ chức, nói rằng muốn bắt đầu công việc kinh doanh của riêng mình, sau đó mở một công ty dịch thuật tên là Haibo ở Hàng Châu. Lợi nhuận hàng tháng của công ty dịch thuật là 200 nhân dân tệ (30 USD), nhưng tiền thuê mặt bằng lại là 700 nhân dân tệ (100 USD). Để duy trì, Mã Vân đã phải đến Nghĩa Ô và Quảng Châu để mua hàng, bán hoa tươi, quà tặng và quần áo. Làm nghề bán hàng 3 năm, anh mới có thể trụ nổi một công ty dịch thuật đi vào ổn định. Sau đó, anh ấy chuyển qua làm việc trên trang wed “yellowurl.cn”, nhưng lại bị người ta xem là một tên lừa đảo mà xua đuổi.
Trong lúc đó, anh ấy đột nhiên nói với tôi rằng anh ấy muốn đầu tư 500.000 nhân dân tệ (hơn 70 ngàn USD) để xây dựng một trang web thương mại điện tử. Anh nhanh chóng tìm được nhóm 16 người, bao gồm đồng nghiệp, học trò và bạn bè của mình, còn thuyết phục tôi, bảo rằng nếu bọn họ là một cánh quân đội thì tôi chính là chính ủy, có tôi ở bên cạnh, mọi người mới có thể an tâm. Cứ như vậy, tôi cũng từ chức, và 18 người đặt chân lên một con thuyền, Alibaba.
Trong thời kỳ đầu, chúng tôi làm việc cả ngày lẫn đêm, mỗi khi Mã Vân có ý tưởng mới thì 10 phút sau anh ấy sẽ tổ chức cuộc họp ngay. Mỗi khi họ mở cuộc họp thì tôi sẽ rất bận rộn. Họ họp cả ngày thì tôi ở trong bếp nấu cơm. Nửa đêm họ mở cuộc họp, tôi cũng ở trong bếp nấu thức ăn khuya. Mang danh là chính ủy nhưng hầu như những công việc chân tay đều vào tay tôi. Trước khi có lợi nhuận, lương mỗi người là 500 tệ/tháng (70 USD), còn không đủ mua đồ ăn. Tôi vốn là một giáo viên giỏi, tại sao tôi lại phải trở thành một “bà cô nấu bếp quân đội” chứ?
Sau hơn một năm khổ sở, tôi hỏi anh ấy hiện chúng tôi kiếm được bao nhiêu tiền, anh ấy chỉ giơ lên một ngón tay.
“10 triệu nhân dân tệ (1 triệu 4 USD)?”
Anh lắc đầu, tôi lại hỏi: “100 triệu nhân dân tệ(14 triệu USD)?”
Vẫn lắc đầu, anh nói với tôi: “1 triệu nhân dân tệ (140 ngàn USD).”
“Ít vậy sao?”
“Mỗi ngày, là mỗi ngày lãi 1 triệu nhân dân tệ, tương lai sẽ biến thành mỗi ngày thuế 1 triệu.”
Và những gì anh ấy nói ban đầu đã thành sự thật, tôi đã nhận được hồi báo xứng đáng bằng chức vụ tổng giám đốc bộ phận kinh doanh của Alibaba tại Trung Quốc. Lúc này, tưởng chừng như mọi chuyện đã êm đẹp, nhưng gia đình tôi lại xảy ra chuyện, chúng tôi không thể quản lý nổi con trai mình nữa.
Có thể nói, con trai chúng tôi chính là “nạn nhân” của Alibaba.
Tôi sinh nó năm 1992, bằng tuổi nghề của chúng tôi. Có một hôm, chúng tôi mở cuộc họp ở nhà, tụ lại gần 30 người, kín phòng đều là khói thuốc ngộp ngạt, con trai thì bị tôi nhốt trong phòng riêng không cho ra ngoài. Lúc ăn cơm thì nó cũng toàn ăn những buổi cơm công việc, cứ thế nó ngày càng giống bố, gầy guộc trơ xương.
Sau đó, chúng tôi ngày càng bận rộn hơn, con trai tôi vào nhà trẻ lúc 4 tuổi và phải ở trong đấy suốt 5 ngày, đến cuối tuần mới được đón về nhà. Đến năm con trai 10 tuổi, một hôm tan học, chúng tôi đón nó về nhà, thì nó lại nói: “Con không về nhà, về nhà rồi thì cũng chỉ có một mình con ngán ngẫm, thà đi đến tiệm net còn hơn.”
Lần này Mã Vân thực sự lo lắng nên tối hôm đó anh ấy đã bàn bạc với tôi: “Em từ chức đi, gia đình chúng ta bây giờ cần em hơn Alibaba. Nếu em rời khỏi Alibaba, tất cả những gì em mất sẽ chỉ là tiền lương, nhưng nếu em không về nhà, con trai chúng ta sẽ mất cả tương lai, sau này muốn cứu vãn cũng không kịp.”
Thấy con như vậy, tôi cũng rất lo lắng, nhưng cũng thật rối rắm: khi mới kết hôn, tôi vốn muốn làm một người vợ hiền mẹ tốt, kết quả bị anh ấy lừa vào Alibaba, không dễ gì mới đạt được thành tựu như ngày nay, vậy mà giờ anh ấy lại bảo tôi nên quay về nhà làm nội trợ. Anh ấy xem tôi là gì chứ? Một con tốt sao!
Sau khi tôi từ chức, “chiến dịch” trấn áp chứng nghiện game của con trai tôi chính thức được phát động và Mã Vân đã nổ phát súng đầu tiên. Cùng với sự giám sát của tôi, con trai tôi dần dần không còn chơi game trực tuyến nữa.
2. Giữa con và tiền, Mã Vân đã chọn cái nào?
Khi đó là thời điểm mà các trò chơi trực tuyến đang bùng nổ. Shanda và NetEase cũng đã nắm bắt thời cơ mà tung ra trò chơi mới. Theo phong cách của Mã Vân, anh sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội kiếm tiền nào. Nhưng lúc đó anh lại nhất quyết không kinh doanh game online, anh đã nói điều này trước hội đồng quản trị: “Tôi sẽ không đầu tư một xu vào game online. Tôi không muốn nhìn thấy con trai mình nghiện game do tôi làm ra!”
3. Cuộc sống hạnh phúc sau khi nghỉ việc
Từ cấp 1 đến cấp 2, tôi chưa bao giờ đón con. Nó lúc nào cũng tự xách cặp đi vắt vẻo lên xe buýt. Bây giờ, sau khi nghỉ việc và trở về nhà, tôi thường xuyên làm bữa sáng và ăn cùng con trai, rồi lái xe đưa con đến trường.
Nửa năm sau khi tôi từ chức và trở về nhà, thành tích học tập của con trai tôi đã tăng 17 hạng trong lớp. Tôi đã thay đổi con trai tôi và con trai tôi cũng đã thay đổi tôi. Vào những ngày cuối tuần, chúng tôi sẽ khoác tay nhau đi mua sắm, dạo phố. Trong trí nhớ của tôi, kể từ khi vào Alibaba, cuộc sống của tôi chưa từng có màu hồng như hiện tại. Bây giờ, tôi không còn là tổng giám đốc phải lo trăm công ngàn việc nữa, mà tôi là người phụ nữ của gia đình và tôi có thể mặc bất cứ thứ gì tôi muốn, làm những gì mình thích, và quan trọng nhất là thành công dành lại được tình yêu thương của con trai đối với mình.
Mã Vân từng trò chuyện với Jerry Yang, CEO của Yahoo. Jerry Yang hỏi về tôi, Mã Vân liền nói: “Trước kia, Trương Anh là đồng sự trong sự nghiệp của tôi, tôi có được ngày hôm nay, cô ấy không có công lao cũng có khổ lao.”
Sự vĩ đại của một người phụ nữ là không cần biết người đàn ông bên cạnh cô ấy có thành công hay không, miễn là người đàn ông đó có hoài bão, thì cô ấy sẽ ủng hộ anh ta vô điều kiện, âm thầm đồng hành, lo liệu mọi thứ. Và trách nhiệm của một người đàn ông là cho dù có khó khăn, vấp ngã bao nhiêu lần cũng không được bỏ cuộc. Bạn phải chứng minh cho người phụ nữ của mình thấy cô ta đã tin đúng người. Mọi sự động viên, hỗ trợ của cô ấy đều không vô nghĩa.
Để lại một phản hồi