Khoảng 18 tháng trước đó, vào mùa hè năm 2001, Leonardo Notarbartolo nhâm nhi một tách cà phê espresso tại một quán cà phê trên đường Hoveniersstraat, con phố chính của khu kim cương. Đó là một nơi chật chội, nhưng từ góc cửa sổ, Notarbartolo có thể nhìn ra trung tâm buôn bán kim cương sầm uất nhất thế giới. Trong giờ làm việc, những người Do Thái đội mũ rộng vành vội vã đi qua với những chiếc túi khóa ở cổ tay. Chiếc xe bọc thép chạy đi đầy căng thẳng trong khi những người đàn ông vạm vỡ mang súng ngắn đẩy nhiều vali nhỏ màu đen. Có những người châu Phi trong bộ vest màu sáng, những thương nhân Ấn Độ đeo kính lúp quanh cổ và những người Armenia hói đầu với cặp kính gác trên trán.
‘Tài năng’ bẩm sinh
Hàng tỷ đô la kim cương “lướt qua” cửa sổ của quán cà phê. Trong ngày, chúng di chuyển từ văn phòng này sang văn phòng khác trong những chiếc vali, túi áo khoác. Vào ban đêm, tất cả những viên đá quý đó được cất giữ trong két sắt và hầm ngầm. Đó là một trong những nơi tập trung của cải dày đặc nhất trên thế giới.
Đó cũng là thiên đường của một tên trộm. Năm 2000, Notarbartolo thuê một văn phòng nhỏ ở Diamond Center, một trong những tòa nhà lớn nhất khu vực. Anh ta tự giới thiệu mình là một nhà nhập khẩu đá quý có trụ sở tại Turin, Italy, và đã lên lịch gặp gỡ nhiều đại lý. Notarbartolo mua những viên đá nhỏ, trả bằng tiền mặt, ăn mặc bảnh bao và nói tiếng Pháp một cách vui vẻ. Các đại lý có lẽ không bao giờ biết rằng họ vừa chào đón một trong những tên trộm trang sức giỏi nhất thế giới.
Bằng ‘tài năng’ bẩm sinh, Notarbartolo đã thực hiện hàng chục vụ trộm lớn vào năm 2000. Vấn đề không chỉ là tiền nữa. Notarbartolo ăn cắp vì anh ta sinh ra để làm kẻ trộm!
Notarbartolo vẫn nhớ từng chi tiết về vụ trộm đầu tiên của mình. Đó là năm 1958, năm anh ta mới 6 tuổi. Mẹ cậu bé Notarbartolo nhờ con đi mua sữa và cậu trở về với 5.000 lira – khoảng 8 USD. Người giao sữa đã ngủ, và cậu bé lục tung các ngăn kéo tiền của anh ta. Bị mẹ đánh, nhưng điều đó không quan trọng, Notarbartolo đã tìm thấy “tiếng gọi” của mình.
Ở trường tiểu học, Notarbartolo trộm tiền của giáo viên. Độ tuổi thiếu niên, anh ta ăn cắp ô tô và học cách cạy khóa. Đến tuổi đôi mươi, Notarbartolo chú tâm nghiên cứu về hành vi con người, theo dõi những người bán đồ trang sức trên khắp nước Ý chỉ để hiểu thói quen của họ. Ở tuổi ba mươi, anh ta bắt đầu tập hợp các nhóm trộm, mỗi nhóm có chuyên môn riêng. Anh ta biết những chuyên gia cạy khóa, những con át chủ bài về báo động, những kẻ phá két sắt, những kẻ có thể đào hầm bên dưới bất cứ thứ gì, và cả người có thể bao quát quy mô của các tòa nhà văn phòng. Mỗi phi vụ đều có sự pha trộn của những tên trộm có màu sắc khác nhau. Hầu hết, bao gồm cả Notarbartolo, sống ở hoặc gần Turin, và nhóm này được biết đến với biệt danh “Trường Turin”.
Điểm đặc biệt ở Notarbartolo là sự quyến rũ. Đóng vai một người thợ kim hoàn vui tính, anh ta được mời vào văn phòng, xưởng và thậm chí cả kho để kiểm tra hàng hóa. Notarbartolo thường mua một vài viên đá và sau đó, một tuần hoặc một tháng sau, đánh cắp toàn bộ kho hàng của mục tiêu vào lúc nửa đêm.
Kẻ đặt hàng
“Vương quốc” kim cương Antwerp mang đến vô số cơ hội cho những tên “đạo chích” như Notarbartolo. Một chiếc vòng cổ kim cương bị đánh cắp ở Ý có thể bị tháo rời và những viên đá quý riêng lẻ của nó được bán lấy tiền mặt ở Antwerp. Notarbartolo đến thành phố này khoảng hai lần một tháng, ở lại vài ngày trong một căn hộ nhỏ gần Quận Kim cương, sau đó lái xe về nhà với vợ con ở chân núi Alps.
Khi mang hàng hóa ăn cắp đi bán, hắn chỉ giao dịch với một số người mua đáng tin cậy. Lúc này, khi Notarbartolo uống xong cốc cà phê espresso, một trong số họ – một khách buôn người Do Thái – bước vào và ngồi xuống trò chuyện.
“Thực ra, tôi muốn nói với anh về một chuyện hơi khác thường”, nhà buôn thản nhiên nói. “Chúng ta có thể đi bộ một chút chứ?”
Họ ra ngoài, và khi họ đã ra khỏi quận, nhà buôn bắt đầu cuộc trò chuyện. Tuy nhiên, giọng điệu của ông ta lúc này đã thay đổi. “Tôi muốn thuê anh để thực hiện một vụ cướp”, người Do thái nói, “Một vụ cướp lớn.”
Thỏa thuận rất đơn giản. Với khoản thanh toán ban đầu 100.000 euro, Notarbartolo sẽ phải trả lời một câu hỏi đơn giản: Liệu có thể cướp kho tiền ở Trung tâm Kim cương Antwerp hay không?
“Vua trộm” ngay lập tức khá chắc chắn câu trả lời là “không”. Chính hắn là người thuê nhà trong tòa nhà và thuê một hộp ký gửi an toàn trong kho tiền. Notarbartolo coi đó là nơi an toàn nhất để cất giữ những vật có giá trị ở Antwerp. Nhưng với giá 100.000 euro, “vua trộm” vẫn rất vui khi được chụp ảnh mục tiêu và cho “đối tác” thấy nó thực sự khó khăn như thế nào.
Do thám ‘pháo đài’
Notarbartolo quyết định đi dạo vào Quận Kim cương với một cây bút thò ra khỏi túi áo ngực. Thoạt nhìn, nó trông giống như một chiếc bút đánh dấu đơn giản, nhưng nắp chứa một máy ảnh kỹ thuật số thu nhỏ có khả năng lưu trữ 100 hình ảnh có độ phân giải cao. Việc chụp ảnh bị hạn chế nghiêm ngặt trong quận, nhưng không ai để ý đến cây bút của Notarbartolo.
Hắn ta bắt đầu do thám tại trạm giám sát của cảnh sát trên đường Schupstraat, một con phố dẫn vào trung tâm quận. Đằng sau tấm kính chống đạn của gian hàng, hai sĩ quan theo dõi khu vực. Ba khu phố chính của quận mọc đầy máy quay video: Từng centimet đường phố và bầu trời dường như đều bị theo dõi. Trạm giám sát còn có các bộ điều khiển các trụ hình xi lanh thép vươn lên để ngăn phương tiện đi vào. Notarbartolo đi ngang qua và chụp ảnh tất cả.
Hắn đi về phía Trung tâm Kim cương, một tòa nhà giống như pháo đài, 14 tầng, màu xám ở rìa phía nam của quận. Nơi này có một lực lượng an ninh tư nhân điều hành một trung tâm đầu não nằm ở lối vào. Lối vào đã bị chặn bởi các cửa quay bằng kim loại và khách ra vào bị an ninh thẩm vấn. Notarbartolo đưa thẻ ID người thuê nhà của mình và lướt qua. Máy ảnh của anh ta lập tức chụp được những hình ảnh sắc nét về mọi thứ.
Để lại một phản hồi